“Ha ha……”
“Tiểu tử, hy vọng ngươi đối với ta còn có thể hữu dụng chút đỉnh, như vậy ngươi còn có thể chết thống khoái hơn một chút, bằng không ngươi thảm rồi.”
Nhìn Tần Vô Ngôn vẻ mặt kinh hãi, Diệp Thu lộ ra nụ cười điên cuồng, bao nhiêu năm không làm việc này rồi, tay chân có chút lạ lẫm.
Vừa hay, giờ ôn lại chút, làm quen lại cảm giác.




